Một hôm, Mụ đau phải cấp cứu tại bênh viện, lão đưa đi và ở lại bệnh viện mất vài ngày.
Lão nhận được tin đoàn cấp trên xuống kiểm tra cuối năm, Lão phải về.
Đến chiều, đoàn kiểm tra xong, Lão tiếp đoàn với bữa cơm thân thiện. Cơm xong cũng là lúc Lão về bệnh viện cùng với Mụ, vì Mụ cũng đã đi lại bình thường, bệnh tình cũng đỡ nhiều rồi, nên Mụ tự đi ăn uống nơi căn tin bệnh viện.
Từ nơi đón đoàn, Lão phải đi quãng đường hơn 10 cây số. Hơn 19 giờ, Lão về đến bệnh viện. Vì say, nên Lão cũng hơi vội vàng hỏi thăm qua loa bệnh tình của Mụ rồi Lão leo lên giường bệnh viện cùng nằm bên cạnh Mụ.
Mụ nhổm dậy, ra khỏi mùng và nói: liếm cho đẫy vào rồi say, đi cho khuất.
Lão nghe như không phải tiếng Mụ, lão hỏi lại Mụ vừa nói gì vậy. Mụ nhắc lại như đã khẳng định từ bao giờ.
Biết là nên đi, vì đây không phải lần đầu, Lão cố gắng ngồi dậy trong cơn say, Lão gọi con trai đến bệnh viện thay Lão kẻo đêm đến Mụ có vấn đề gì chăng.
Lão lấy xe, lão đi, cơn say như vừa say vừa tỉnh, tâm tư của lão miên nam vô hướng, tình yêu ư? hạnh phúc ư? Lão chạy vun vút trong đêm. Hôm nay, đèn đường bị hư, con đường hun hút tối om. Lão chạy trong cơn say.
(Tâm sự chỉ mang tính giáo dục)
Qua thăm Hoàng Tuyên đây. Mong sao cuộc sống và công việc của Bạn vẫn tiến triển và thành đạt tốt đẹp
Trả lờiXóa